Bé Tin nhà mình rất hay hỏi. Và đặc biệt là hỏi đến cùng, đến khi nào cu cậu thỏa mãn mới thôi. Nói như các Cụ nhà ta là “Hỏi đến củ tỷ bắp cày”. Hôm rồi, đang mải suy nghĩ về công việc sắp tới khi bé hỏi chuyện mình buột miệng trả lời là “Ừ” bé liền hỏi lại:
- Sao Tin nói với Bố thì Bố lại Ừ?
- Thì Bố là người lớn nên Bố ừ được – mình trả lời đại.
- Sao người lớn lại ừ được?
- Thì … người lớn nói với người bé nên người lớn ừ được.
- Vậy là người lớn ngoan hay là hư?
- Người lớn không hư – mình chống chế.
- Vậy sao bố nói với tin là không được ừ, ừ là hư.
- Thì đúng rồi, ừ là hư, ừ là không ngoan – mình bắt đầu bí.
- Sao người lớn nói ừ là không hư còn người bé nói ừ là hư, tại sao? Bố nói cho Tin biết đi?
Bị cu cậu hỏi tới mình thực sự bí không biết trả lời ra sao cho thỏa đáng, đành tìm cách đánh trống lảng, hoãn binh lái câu chuyện sang hướng khác.
- Bây giờ Tin còn bé Tin chưa biết đâu, sau này lớn lên Tin sẽ biết. Chứ bây giờ Bố có nói thì Tin cũng không hiểu đâu.
- Trời ơi! Sao bố nói giống như trên Ti vi thế?
Nếu tiếp tục câu chuyện mình lại sa lầy vào một loạt các “Câu hỏi khó” khác nên đành hối: Thôi Tin đi Bố tắm cho Tin để Bố còn đi làm việc khác nữa kẻo trễ giờ rồi.
Cu cậu … nhoẻn miệng cười và … không hỏi thêm gì nữa.
Bé Tin: Người luôn luôn đưa ra "những câu hỏi khó"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét